Bài đăng nổi bật

Duyên phận chỉ cho ta lướt qua nhau trong giây lát

Một buổi chiều mùa thu nắng hạ rất đẹp bỗng dưng một cơn mưa rào ập tới, xua đi cái nắng đẹp của chiều thu. Cơn mưa ấy làm tôi nhớ lại nhữn...

Thứ Ba, 19 tháng 9, 2017

Duyên phận chỉ cho ta lướt qua nhau trong giây lát

Một buổi chiều mùa thu nắng hạ rất đẹp bỗng dưng một cơn mưa rào ập tới, xua đi cái nắng đẹp của chiều thu. Cơn mưa ấy làm tôi nhớ lại những chuyện đã qua tôi thầm hỏi “duyên phận” là gì? Duyên phận với tôi giống như hai chuyến tàu chạy trên hai đường ray song song cho dù chạy xuôi hay ngược thì cũng chỉ lướt qua nhau trong giây lát. Duyên phận con người cũng vậy bởi vì duyên phận không cho họ được ở bên nhau.

Duyên phận như “hai chuyến tàu ngược”

Một bản nhạc mang âm hưởng ngọt ngào cùng với những nốt nhạc sen lẫn chê chóc đã bám lấy tâm chí tôi. Có người nói người ấy đã đi tôi không tin chạy ngay tới phòng nện chăn xếp ngay ngắn, tủ quần áo vẫn chứa đầy đồ. Nhưng người con gái ấy đã biến mất như bốc hơi khỏi mặt đất. Tôi ước gì đây chỉ là ảo ảnh nhưng sự thật tôi đành chấp nhận. Tôi còn nhớ như in ngày ấy, ngày tôi gặp cô.
Cái ngày tôi bị chuyển công tác về một tỉnh lẻ nơi heo hút nghèo làn này để chạy trốn một vết thương lòng. Lúc đấy đang là chớm thu gió thổi nhẹ nhàng từng lá vàng rơi. Xa xăm có một cô gái đang ngồi giữa những chiếc lá vàng rơi, cô khoác trên mình chiếc áo rộng kẻ sọc xanh nhạt. Tôi bước tới gần cô, cô ngước lên nhìn tôi một ánh mắt lạnh lùng một cái nhìn thờ ơ tôi nghĩ trong đầu “với một cô gái quê như cô ta thì làm sao thấy được vẻ đẹp trai của mình cơ chứ”.
 duyen-phan-chi-cho-ta-luot-qua-nhau-trong-giay-lat
Duyên phận chỉ cho ta lướt qua nhau trong giây lát
Nhìn kỹ thì cô ấy cũng xinh nhất là mái tóc đen xen lẫn vài sợi tóc vàng do cháy nắng. Nhưng thật tiếc cho mái tóc đẹp này khi tôi biết cô ấy bị ung thư chuẩn bị công tác trị liệu hóa trị và chính tôi lại là bác sỹ phụ trách của cô. Tôi đưa tay tới cô ấy cô nên đi vào ngoài này gió thu vùng núi se se lạnh không tốt cho sức khỏe của cô đâu. Cô ấy nắm lấy tay tôi một bàn tay nhỏ bé nhưng rất ấm, một nụ cười đẹp trên khuôn mặt trắng xanh xao.

Những tháng ngày chống chọi với tử thần

Chông anh rất lạ anh là bác sỹ của tôi ư giọng nói ấm áp được phát ra từ một cô gái nhỏ bé. Cô năm nay mới 24 tuổi còn quá trẻ để có thể đối đầu với căn bệnh quái ác này. Tôi chợi nhận ra mình quên chưa buông bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm nóng của cô ra. Trong suốt thời gian tôi chạy trốn khỏi vết thương lòng của mình chính nhờ cô gái ấy mà cuộc sống của tôi bới đi sự cô đơn buồn tẻ. Vì khi ở bên người con gái nhỏ bé ấy chứa đựng đầy những bất ngờ, nhờ sự tinh nghịch của cô tôi cảm thấy yêu nơi này hơn trước.
Nhưng giờ không biết cô ấy đã đi đâu chỉ còn lại tôi ngồi trong phòng với 4 bức tường. Nhắm mắt bao ký ức về cô gái ấy chầm chậm chảy về tôi phải tìm thấy cô ấy. Lòng tôi bất chợt rợn lên những chua xót khó tả cô ấy đã phải chịu cảnh sống chung với căn bệnh quái ác đó 3 năm ở 1 mình nơi hoang vu hẻo lánh này. Và thần chết cứ trực chờ ngày này qua tháng khác giằng xé cô bởi những cơn đau của căn bệnh ung thư.
duyen-phan-chi-cho-ta-luot-qua-nhau-trong-giay-lat
Duyên phận chỉ cho ta lướt qua nhau trong giây lát
Từ lúc tôi bước chân tới cái bệnh viện nhỏ bé này và gặp cô tôi chưa thấy người thân nào đến thăm cô cả. Bản thân cô phải 1 mình chống chịu với tử thần, bệnh của cô ngày một nặng từng sợi tóc vàng óng rời xa thi thoảng những cơn ho ra máu thấm ướt lòng bàn tay nhỏ bé của cô. Tôi không tưởng tượng nổi trong người con gái nhỏ bé ấy phải đối mặt như thế nào trong suốt mấy năm qua một mình. Với tôi chắc tôi không thể nào có đủ sức lực để chống lại.
Trong tay cô ấy luôn cầm một con búp bê nhỏ cô gọi nó là ước nguyện, nhớ tới đó tâm trí tôi bắt đầu chao đảo. Có một luồn điện chảy qua trong đầu tôi, tôi hét to tôi nhớ ra rồi có một lần trong khi tôi tiêm thuốc an thần cho cô ấy cô luôn lẩm bẩm phải đi tới biển để ngắm mặt trời mọc.
Tôi liền chạy đi mua vé trở về thành phố đi tìm cô ấy,...Chuyến xe chạy đường dài tôi nằm trên xe tự nhủ nhất định phải tìm ra người con gái nhỏ bé ấy. Liệu tôi có thể tìm thấy cô ấy hay không? Hãy xem tiếp câu chuyện “Tôi có còn thời gian để chờ duyên phận nữa không?” để biết kết quả nhé!


Không có nhận xét nào: